Sợi Thừng
Thời xưa con người sống thọ đến hai , ba trăm tuổi nên có nhiều thế hệ sống trong một nhà.
Có một gia đình nghèo nọ gồm ông , bố và con sống cùng nhau. Người ông sống đã một trăm hai mươi nhăm tuổi và đã già đến nỗi không tự ăn được.
Tuy già yếu như vậy nhưng ông vẫn thường kể cho con và cháu nghe những chiến công ngày trước khi còn là người lính , những gì đã kịp làm khi ông còn là chiến binh.
Người cháu nghe ông rất say sưa đầy thán phục. Người cha thì lại không bằng lòng khi phải nuôi người ông và lúc nào cũng chỉ muốn tống khứ người ông đi cho rảnh.
Một lần người cha nói với con :
Một ngày tao chỉ làm ra có một pê-sô mà đã mất một nửa số tiền đó để nuôi ông mày một cách vô tích sự .Thôi , ngày mai trói ông lại đem vứt vào rừng sâu cho chết đi.
Được thôi , bố ạ ! Người con đáp.
Đến sáng họ trói ông cụ lại , mang vào rừng thẳm , quẳn ông cụ ở đó rồi đi về nhà.
Đi một quãng , bỗng nhiên người con nói với cha mình :
Đợi con đã , con quay lại lấy sợi thừng !
Mầy cần nó làm gì?
Ông bố ngạc nhiên hỏi .
À , để khi bố già thì con có dây thừng để trói bố lại .
Người con trả lời
(sưu tầm)
Trang chu